One&Only Pamilla: nơi biển cả hoá nương dâu

(Trích Cereal Magazine 16)

Kí ức như một con thú nhỏ khôn lanh, chui lủi trong mớ hình ảnh và thông tin hỗn độn trong đầu. Có đôi khi, nó lại giống như cảm giác khi bạn ăn kẹo nổ, tê tê trên đầu lưỡi và chớp nhoáng. Chúng ta thường mơ hồ về con người, địa điểm, hình dáng, mà chỉ nhớ về cảm xúc. Cảm xúc găn kết những kí ức con người về những việc khác nhau. Và cũng chính cảm xúc mang tôi quay ngược lại quãng thời gian ở One&Only Pamilla.

Thành phố Los Angeles nơi tôi sống đang độ vào thu, nhưng ngay khi vừa đặt chân lên đường băng của San José del Cabo, tôi đã cảm nhận được mùa hè bất tận nơi này. Bán đảo Baja đón tôi bằng cơn gió nóng ập đến. Dù đã nhanh chóng cởi bớt vài lớp quần áo, người tôi cũng đã thấm đẫm nước. Không phải do độ ẩm, mà vì quá nóng. Hơi nóng quen thuộc làm tôi nhứo đến những kỳ nghỉ tới Las Vegas: vừa khô, vừa nóng đến bỏng rát.

May mắn thay, lúc tôi còn đang đờ đẫn vì hơi nóng đột ngột, thì anh tài xế của One&Only Pamila đã kịp tìm ra tôi. Tôi được cứu rỗi nhờ điều hoà trong chiếc SUV. Anh tài xế nói Pamilla chỉ cách có 20 phút chạy xe, trong khi nhanh ay cài số xe. Và vì đã từng du lịch đến những nơi có địa hình tương tự, tôi thoải mái ngã ra lưng dựa ngắm nhìn hai bên đường, với hình dung trong đầu về cảnh cỏ cây xung quanh.

Và tôi nhận ra mình đã lầm! Tôi đã mang một vali đầy nhũng giả tưởng sai lầm về xứ Baja này. Chẳng có lấy một cọng cỏ hai bên đường. Mắt tôi muốn nhoè đi vì màu cát bụi loá mắt, trải đến bạt ngàn. Xa xa, vài cây xương rồng Caltus điểm nét xanh nhạt nhoà trên khung cảnh như màu canvas vẽ tranh. Anh tài xế thấy vẻ ngạc nhiên của tôi nên cười nói: “Pamila là nơi sa mạc giao hoà cùng biển”.

Tôi thấy khó tin, nên mặt hiện lên sự ngờ vực. Thế rồi chỉ ngay lúc đó, xe chạy qua cánh cửa Pamila, tôi bắt đầu ngửi thấy mùi hơi ẩm và muối trong không khí. Từ một màu cát sa mạc, bỗng cây cối vươn mình lên qua lớp đất, và phía bên kia, lấp loáng mặt nước đang vỗ bờ. Trước mắt tôi hiện ra màu xanh của Thái Bình Dương.

Vừa bước ra, tôi được nhân viên của One&Only Pamila chào đón nồng nhiệt. Một quầy trái cây đầy ổi và xoài – vô cùng tươi ngon và đúng kiểu nhiệt đới – bày ngay ra trước mắt tôi.

Chúng tôi rảo bước tham quan khu nhà rộng 250 hecta. Khu nhà có các cổng vòm cao, chóp nhọn, trang trí lộng lẫy với đài phun nước và gốm Saltillo. Trên một bức tường có ghi lại, nơi đây được xây dựng vào năm 1956, là khu nghĩ dưỡng 15 phòng của Don Abelardo Rodriguez, con trai của Tướng Abelardo Rodriguez, cựu tổng thống Mexico.

Khi biển Cortez hiện ra trước mắt, tôi mới tin là mình không phải đang ở trên hang đảo, mà là Baja California Sur của Mexico. Sau đó chúng tôi đi đến “casa” – nhà trọ của tôi. Quản lý khu phòng là Raul. Anh giới thiệu đến tôi những tiện nghi bên trong căn nhà, với những món ăn đặc sản địa phương chuẩn bị sẵn tại quầy bar.

Tôi tưởng như mình lạc vào một khu thổ dân người Mexico. Những màu sắc nhạt nhạt ban đầu bỗng dưng bị hất bay đi bởi những dãi màu xanh và cam của gốm Talavera, trong khi những cánh cửa gỗ lớn trang trí bằng những chiếc đinh clavos theo kiểu Mexico truyền thống.

Raul đưa cho tôi một ly rượu. Tôi hơi chần chừ vì không phải kiểu người thích uống lắm. Rượu gợi lên những ký ức đáng xấu hổ về những buổi tối mờ hơi men và những đêm say đến bất tỉnh. Nhưng Raul lại gợi ý tôi uống thử. “Đây là loại Volka ủ 12 tháng rồi”_Raul bồi thêm.

Tôi nhắm mắt uống một hớp, đợi cho hơi cay bốc lên cổ họng, nhưng thay vào đó là vị ngọt và ấm như rượu táo. Tầng hương thứ hai lại như một lớp chăn mềm mại mùi vani, điểm xuyết chút hương khói.

“Ngon chứ hả?” Raul hỏi.

“Muy bueno,” _ Tôi đáp lại bằng tiếng Tây Ban Nha. Và dường như vì ly rượu này, tình bạn đã bắt đầu. Raul cười phá lên kiểu chân chất. Đúng kiểu của người Mexico: ấm ấp, chân chất và mến khách. Tôi thấy mừng vì những nét đẹp của Mexico không bị mất đi sau cánh cửa One&Only Resort. Cũng như bao du khách khác, tôi thích được ngắm biển và những kiến trúc xinh đẹp khi đi du lịch, nhưng tôi không mang theo những thứ đó về nàh được. Thứ tôi mang theo chính là những kí ức về những cuộc chuyện trò, về tình người. Và đó cũng chính là thứ khiến tôi ghi dấu về Pamila.