Everybody has a story – Mỗi người một chuyện – số 91

Hoàng-tử-ngủ-trong-rừng?

Brad Wadsworth mới 17 tuổi rưỡi khi anh lần đầu phát bệnh KLS (Klein-Levin Syndrome), một hội chứng mà người bệnh bộc phát những giấc ngủ rất dài. Chỉ có khoảng 1/1.000.000 người mắc phải căn bệnh này. Thông tin về nó ít ỏi đến mức, hầu như các chuyên gia về giấc ngủ cũng không biết gì.

“Tôi còn nhớ mình ngủ gục lần đầu vào giữa năm lớp 12. Tôi chỉ nghĩ mình ngủ gục vì mệt, nhưng vẫn lờ mờ thấy khác thường, vì dường như càng ngủ càng thấy đuối sức. Thế rồi tối vài ngày sau, tôi lại ngủ gục trên bàn khi đang làm gì đó trên laptop. Mẹ tôi lúc đó cười ầm lên, chụp cả ảnh lưu niệm vì nghĩ tôi cũng như bọn trẻ thời nay, chẳng bao giờ chịu nghỉ ngơi tử tế.” Brad hài hước kể lại về lần đầu phát bệnh.

Thế nhưng sau đó, tình trạng bệnh xuất hiện dày hơn. Một lần nghiêm trọng nhất, anh ngủ gục ngay giữa buổi thi giữa kỳ. Và vì khi đó, chẳng có một hồ sơ bệnh lý nào chứng thực, nên Brad không được cân nhắc cho thi lại. Brad và mẹ cùng nhau đi khám ở nhiều chuyên gia về giấc ngủ và thần kinh học. Anh còn làm cả MRI và EEG để kiểm tra não bộ. Nhưng dường như mọi thứ đều bình thường.

“Họ từ chối tiếp nhận tôi, và xin lỗi vì phải đành bỏ cuộc. Khi đó, chỉ còn đúng một bác sĩ kiên nhẫn cùng chúng tôi nghiên cứu tình trạnh bệnh. Thế nhưng dường như ông cũng không biết gì về bệnh của tôi.” _ Brad kể về giai đoạn đen tối của cuộc đời.

Cho đến một ngày, mẹ của Brad tìm được thông tin từ Google cho căn bệnh của anh. “Họ gọi vui nó là hội chứng Người đẹp ngủ trong rừng. Nó hiếm tới nỗi ở Úc chỉ có chừng 10 ca ghi nhận, và người bác sĩ theo dõi bệnh của tôi hoàn toàn không biết gì về bệnh KLS này” _ Brad tếu táo.

Một cuộc đời “mộng mị”

Căn bệnh khiến Brad mất đi nhiều thứ. Anh đã bỏ lỡ việc học đại học sau một học kỳ đầu tiên, bởi vì phát bệnh ngay giữa kỳ. Sau đó, nhiều lần anh cũng phải bỏ ngang các công việc và dự định khi phát bệnh. Mỗi lần phát bệnh Brad ngủ luôn từ 7-10 ngày. Khi thức dậy, anh hầu như chỉ thấy mệt mỏi và kiệt sức. Mẹ và bạn gái anh phải chăm sóc trong lúc anh phát bệnh, để đảm bảo Brad có ăn uống đầy đủ.

“Tôi biết qua một nhóm trên facebook về KLS rằng có những người phát bệnh lâu hơn tôi khá nhiều, từ vài tháng đến cả năm. Nên nói thật tôi thấy mình vẫn còn may mắn. Có đôi lần, như khi phải từ bỏ việc chơi cricket mà tôi rất yêu thích, hay khi phải bỏ ngang kỳ nghỉ đã lên kế hoạch trước cùng bạn gái, tôi cũng thấy buồn.” Brad nói.

Được nhiều hơn mất?

Chứng bệnh lạ kì lấy mất của Brad nhiều thứ, nhưng cũng cho anh lại nhiều thứ. Cha mẹ và bạn gái luôn chăm sóc ủng hộ và động viên anh. Ông chủ và quản lý tại công ty bất đọng sản mà Brad mới nhận việc 8 tháng trước cũng vô cùng thông cảm khi anh phát bệnh.

Tuy có những lúc, người ta không hiểu hết tầm nguy hiểm và ảnh hưởng của căn bệnh này, nhưng Brad không quá phiền lòng. “Ông chủ của cha tôi nói rằng con trai ông cũng ngủ suốt ngày nếu tối hôm trước nó chơi video game nguyên đêm, thế nên chẳng có gì quá lớn lao” – Brad chua chát chia sẻ.

Anh cho biết, sau mỗi kỳ phát bệnh, cơ thể anh cực kỳ mỏi mệt, giống như bị “chết não”. Anh không thể giao tiếp, và cử động khá chậm. Mất khoảng 1 tuần mới có thể hồi phục hoàn toàn. Anh gọi vui mỗi lần phát bệnh là một “tập”. Và mỗi “tập” thường đến mà không có bất cứ dấu hiệu báo trước nào cả. Chỉ đơn giản là gục xuống ngủ. “Giống như cuộc đời bị tạm dừng vậy”.

Giờ đây, sau 6 năm đối phó với căn bệnh này, Brad không còn quá bận lòng về nó. Anh nói, có thể có những cơ hội đến với cuộc đời anh tốt hơn nếu anh không mắc bệnh, nhưng anh chấp nhận và đối diện với sự thật cuộc đời mình. “Bởi vì tất cả chỉ là biến số, nên tôi cũng không cảm thấy căn bệnh này có thể làm gì cuộc đời mình.” – Brad tích cực chia sẻ.