RWANDA – Khu rừng xanh màu Ngọc Lục
Những nhánh cây Hắc Đàn đan xen chen chúc cạnh tranh cùng những cây cổ thụ Đào Hoa Tâm, trong một cuộc-chiến-thế-kỷ giành lấy từng mảng ánh sáng. Đám rễ phụ đong đưa trong không gian, dày và to như những sợi dây của vận động viên thể dục.
Tiếng trống nổ lên. Cánh tay đặt ngang ngực, lòng bàn tay xoay vào trong tim. “Chào mừng anh đến với nơi này”. Vừa bước vào ngôi nhà ”độc nhất vô nhị” Nyungwe , tôi lập tức được chìa cho một chiếc khăn mặt ủ bằng nước ấm. Đưa mắt nhìn xung quanh, tôi thấy những hoa văn hình học chạy trên màn hình. Kề bức tường bày biện những tụm cây khô, viền xòe ra tựa như hình những cánh hoa khổng lồ. Sảnh khách sạn ấm cúng và thoải mái, dẫn ra sân thượng lớn nhìn về phía chân trời. Không gian như mở rộng ra bao la.
Những bụi cây trà chạy dài theo con đường dẫn tuốt đến dãy phòng nghỉ và phòng khách. Phía sau những dãy nhà, từng ngọn đồi của công viên quốc gia Nyungwe hiện ra chân thật đến mức tôi có thể nhìn thấy từng cái cây. Những áng mây như len lỏi qua từng nhánh cây, còn những vệt nắng lấp lánh tựa như một mặt hồ. Khi tôi còn đang bần thần nhìn về những rặng cây, lũ chim bên chiếc bàn dài phục vụ bữa sáng bỗng hót líu lo rồi nhảy múa. Tôi nghĩ, mình có thể ngồi ở đây thật lâu.
Nyungwe – một kiến trúc độc đáo
Jacques, nhân viên quản lý của khu nhà, một người cao lớn, đi cùng tôi ngang qua những hàng cây trà. Lá cây mang màu xanh bóng, trông cứ như chúng là lá giả vậy. Jacques còn nói đùa rằng nhiều lúc nhân viên ở đây phát bệnh vì màu xanh lá nhiều quá, đến nỗi họ phải trốn vào trong sa mạc một hai tuần. Một bầy khỉ trắng L’Hoest đeo trên nhánh cây Vả lớn bên cạnh hồ, kêu inh ỏi.
Mặt đất bằng trải dài qua phía bên kia những rặng cây. Phải đi xuyên qua khu phòng spa và một cụm nhà ốp gỗ màu tối, tôi mới đến phòng mình. Một giường gỗ bốn cột và một ban công có cửa kính trông ra phía khu rừng lớn. Phía cuối giường có những tấm cửa trượt bằng kính, lộ ra bồn tắm lớn khổng lồ bên kia phòng. Tôi tưởng tượng ra cảnh đêm nay mình sẽ nằm dài trong bồn tắm mà nhìn những giọt mưa đập vào từng phiến lá trong rừng.
Đợi hành lý được đưa đến phòng mình, tôi xỏ chân vào đôi bốt đi rừng, rồi quay lại sảnh chính để gặp Grace, người phụ trách hướng dẫn chính của khu du lịch. Grace mặc bộ đồ màu khaki, tay cầm sẵn chiếc gậy đường trường, chuẩn bị dẫn tôi đi xuyên khu rừng nhiệt đới. Trong lúc tôi đang loay hoay để mặc cái ghệt vào cẳng chân, một loại dụng cụ bảo hộ giúp người đi rừng tránh bị những con kiến càng đốt, tôi nghe tiếng Jacques cười phá lên. “Nhìn cách anh mang ghệt vào là tôi biết ngay anh mới đến rừng rậm Châu Phi lần đầu”.
Rừng rậm Nhiệt đới
Để lại anh chàng Jacques nơi mái hiên, tôi rời đi cùng Grace. Băng ngang qua trang trại trà kế bên, chúng tôi men theo một con đường dài nhỏ hẹp dẫn qua những ngọn đồi dốc. Rồi bỗng dưng, Grace tiến vào một khúc ngoạt giữa những tàng cây, dẫm lên thảm lá và nhánh cây mà bước. Tôi đi theo Grace xuống một con đường đèo hẹp, trượt xuống dốc. Grace dẫn tôi đi qua những tảng đá và rễ cây lớn. Mặt đất mất hút dưới lớp cây dương sỉ và thảm rêu dày. Grace chỉ cho tôi xem những cây thu hải đường, mận, cây dầu đắng và côn trùng giữa những tán lá. Những nhánh cây Hắc Đàn đan xen chen chúc cạnh tranh cùng những cây cổ thụ Đào Hoa Tâm, trong một cuộc-chiến-thế-kỷ giành lấy từng mảng ánh sáng. Những rễ phụ đong đưa trong không gian, dày và to như những sợi dây của vận động viên thể dục.
Mặt đất chuyển dần từ màu xám núi lửa tới màu nâu đậm, rồi màu đỏ đất nung. Dưới chân ngọn đồi thứ nhất là một cây cầu bắc ngang qua một con sông. Nước sông chảy siết dữ dội, đâm sầm vào một hẻm núi hẹp. Đi tới giữa cầu, tôi ngừng lại để lắng nghe âm thanh nước chảy ào ạc, nhìn qua những bức tường dày lá dương sỉ bên kia bờ đối diện.
Rồi con đường lại dẫn lên một ngọn đồi thứ hai, trước khi đổ dốc để gặp lại dòng sông, giờ đây càng chảy siết mạnh mẽ hơn. Tiếng dòng thác đập vào tai tôi. Chúng tôi đi trong im lặng. Con đường dẫn theo những dòng suy nghĩ chạy qua đầu. Chúng tôi chọn con đường có những tảng đá trơn, dẫn lên đầu ngọn thác đang đổ nước ầm ầm.
Một màn trắng xóa chìa ra khỏi ghềnh đá, rồi đâm sầm xuống nền đá bên dưới. Những cây dương xỉ hai bên bờ liên tục đung đưa theo làn hơi nước. Không khí mát mẻ ẩm hơi nước phả vào mặt tôi. Không gian như một chiếc bát, mở ra khoảng trời cao mênh mông bên trên. Tôi nhớ tới cảnh những dãi rừng bên chiếc bần ăn sáng. Ngẩng đầu lên, tôi thấy Grace đang bắt được khuôn mặt tôi rồi mỉm cười. Một khuôn mặt ngỡ ngàng vì xúc động. Nếu trên đời này có nơi đâu, mỗi ngày đều được ngắm cảnh thế này. Vậy thì chào mừng, đến ngôi nhà Nyungwe.